“Phùng Thất?”
“Sáng sớm nay hắn vừa mới bị tam công tử đánh trọng thương, sao đã có thể đi lại được rồi?”
“Không chỉ như thế, nói chuyện còn rất có khí thế, không giống như từng bị thương chút nào.”
“Hay là sáng hôm nay hắn giả vờ?”
“Không thể nào, đích thân ta kiểm tra vết thương cho hắn, lúc đó hắn đã hấp hối rồi, Hồ y sư còn không để lại chút thuốc men gì cho hắn, ta có thể nhìn lầm, nhưng Hồ y sư không thể lầm được...”
...
Nghe được tiếng bàn tán ở xung quanh.
Đỗ Cách không khỏi chép miệng, cái thể loại gì thế này?
Chẳng trách hắn bị thương nặng như thế mà không thấy chén thuốc nào, hóa ra thật sự định để hắn nằm đó chờ chết...
Phùng gia xấu xa quá rồi, bồi luyện không phải người sao?
Làm như thế, sau này còn có ai dám bán mạng cho các ngươi nữa?
Xã hội phong kiến vạn ác...
Đáng tiếc.
Các người chơi muốn đoạt xá lại có quá nhiều hạn chế, nếu không đoạt xá mấy vị quý công tử trên đài luận võ kia, vậy chẳng phải mở màn cuộc chơi sẽ dễ hơn nhiều sao.
Suy luận ra kết quả này cũng không có gì lạ, Phùng Cửu từng nói, hơn một nghìn tám trăm người vừa mới bắt đầu chơi đã biến mất chính là vì đoạt xá thất bại bi đài thải.
Mà hắn và Phùng Cửu không hẹn mà cùng lựa chọn người bị thương nặng đoạt xá, có lẽ đây không phải là trùng hợp, có khả năng cao là đoạt xá người già yếu hoặc trọng thương sẽ càng dễ dàng hơn...
...
“Phùng Thất?”
Tam công tử Phùng Vân Kiệt nhìn Đỗ Cách ở dưới sân khấu, vẻ mặt kinh ngạc.
Phùng Thế Nghĩa trực tiếp hơn rất nhiều, tung người đi đến bên cạnh Đỗ Cách, chộp về phía mạch môn của hắn.
Đỗ Cách theo bản năng muốn né tránh, nhưng tay của Phùng Thế Nghĩa lại giống như đoán trước được động tác của hắn, hơi trở cổ tay, đã có thể dễ dàng tóm được cổ tay của hắn.
Tim Đỗ Cách hơi run rẩy, nhanh thật, không hổ là thế giới võ hiệp...
Cổ tay bị túm lấy, Đỗ Cách cũng không phản kháng, mỉm cười để mặc cho Phùng Thế Nghĩa kiểm tra mạch lạc của hắn.
Chuyện khác thường xảy ra.
Hắn cũng không tin người Phùng gia sẽ xử lý hắn khi còn chưa điều tra rõ tình hình.
Một lúc sau.
Phùng Thế Nghĩa buông cổ tay Đỗ Cách ra, quan sát sắc mặt hắn, mày hơi nhíu lại hỏi:
“Phùng Thất, vết thương của ngươi?”
“Bẩm nhị gia, đã khỏi rồi.”
Đỗ Cách cười nói.
Phùng Thế Nghĩa lại nhìn chằm chằm gương mặt Đỗ Cách, nói:
“Lúc nãy ngươi nói có chuyện quan trọng, là có liên quan đến việc vết thương của ngươi đột nhiên khỏi hẳn?”
“Đúng vậy.”
Đỗ Cách gật đầu:
“Phiền nhị gia khống chết tất cả mọi người trong viện, đừng để bọn họ đi lại lung tung, tránh cho tiết lộ tin tức.”
Phùng Thế Nghĩa cũng rất quyết đoán, quay đầu ra lệnh:
“Trương Hàn, Lưu Kinh, hai người các người canh gác Diễn Võ Trường, không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được phép tùy ý đi lại.
“Vâng.”
Hai đệ tử đích truyền của Phùng gia đáp.
Những người còn lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt khi nhìn về phía Đỗ Cách lại càng thêm kỳ lạ.
“Đi, vào trong phòng nói chuyện, mời vào, Vân Kiệt, ngươi cũng đi theo.”
Phùng Thế Nghĩa lại nhìn về phía gương mặt của Đỗ Cách, duỗi tay ra hiệu, cũng không còn coi hắn như một tên bồi luyện nữa.
Phùng Vân Kiệt gật đầu, đi ở đằng trước dẫn đường.
Đỗ Cách bị hai người một trước một sau kẹp ở chính giữa, đi thẳng đến phòng tiếp khách ở Diễn Võ trường.
Mới vừa bước vào phòng khác.
Phùng Thế Nghĩa đột nhiên duỗi tay, chọt vài cái lên sau lưng Đỗ Cách.
Đỗ Cách cứng đờ, toàn thân nhún ra, bị đóng đinh ngay tại chỗ.
Hắn thử nhấc chân, nhưng hai chân giống như không phải của hắn, đầu óc có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai chân, ra lệnh, chân lại không hề nhúc nhích.
Cánh tay cũng thế.
Đây là điểm huyệt sao?
Thần kỳ thật!
Đỗ Cách cảm thán nói.
Phùng Thế Nghĩa khống chế Đỗ Cách một cách dễ dàng, có chút kinh ngạc, ông ta vòng đến trước người Đỗ Cách, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi là ai? Đến Phùng gia ta làm gì?”
Phùng Vân Kiệt trào phúng cười nói:
“Thuật dịch dung cao minh thật đấy, nhưng ngươi lại có chút ngu ngốc, giả trang thành ai mà không được, lại đi giả thành một tên gia đinh đã bị thương nặng gần chết...”
Nói xong, hắn ta duỗi tay vồ về phía gương mặt Đỗ Cách.
Vồ xong, vài vết máu xuất hiện, gương mặt Đỗ Cách lại không hề thay đổi gì, không có mặt nạ da người, cũng không có thuốc dịch dung.
Phùng Vân Kiệt hởi sửng sốt, quan sát kỹ gương mặt của Đỗ Cách, kinh ngạc nói:
“Là thật à.”
“Ta vừa mới xem qua rồi, không có dấu vết dịch dung.”
Phùng Thế Nghĩa lắc đầu, nhìn Đỗ Cách nói:
“Ngươi chắc chắn không phải Phùng Thất, rốt cuộc thì ngươi là ai?”
“Ta là Phùng Thất, rồi lại cũng không phải là Phùng Thất.”
Đỗ Cách cười cười, không thèm để ý đến cơn đau đớn trên mặt, từ từ nói:
“Không biết nhị gia đã từng nghe đến chuyện đoạt xá chưa?”
“Đoạt xá?”
Hai chú cháu Phùng gia đồng thanh nói.